Ý Nghĩa Tối Hậu Của Cuộc Đời – Trở Về Với Sự Thật
- phamngochoa5am
- 12 phút trước
- 3 phút đọc
Đến một lứa tuổi nhất định, dù đã có đủ đầy vợ chồng, con cái, công việc, tài chính – chúng ta vẫn có thể thấy một khoảng trống mơ hồ trong tâm hồn. Một nỗi khắc khoải rằng cuộc đời này phải có gì đó sâu sắc hơn, ý nghĩa hơn, chứ không thể chỉ quanh quẩn trong những vai trò đời thường, những mối quan hệ đôi khi đầy mỏi mệt và gượng gạo.
Chúng ta bắt đầu nghi ngờ:
Đây có thật sự là ý nghĩa của cuộc sống không? Chẳng lẽ một kiếp người chỉ để gồng gánh, kỳ vọng và chỉnh sửa nhau cho vừa ý?
Những vai diễn như chồng – vợ, cha – mẹ, con – cái… đôi khi chỉ là những nhân duyên được tạo ra để mỗi người tu tập và trưởng thành. Dù từng cãi vã hay yêu thương, dù có chút dễ chịu nhờ tu tập – thì cuối cùng, ai cũng phải buông tay nhau mà đi. Bởi hành trình của mỗi người là độc lập. Và giá trị tối hậu của cuộc sống không phải là giữ nhau lại, mà là cùng nhau trưởng thành và tôn trọng tiến trình của nhau.

Sẽ có lúc chúng ta không còn "đồng nhịp" với người thân. Và đó là điều tự nhiên, không cần cố gắng kiểm soát hay níu kéo. Tôn trọng nhịp điệu của người khác và của chính mình chính là biểu hiện của sự trưởng thành sâu sắc. Ở với nhau hay không còn ở với nhau – không quan trọng bằng việc ý thức được vai trò và giá trị của nhau trong hành trình tỉnh thức.
Vậy, ý nghĩa thực sự của cuộc đời là gì? Câu hỏi này đã khiến bao nhiêu triết gia tranh luận, bao nhiêu người tìm kiếm.
Nhưng Đức Phật, cách đây gần 2.600 năm, đã trả lời câu hỏi ấy – cũng như muôn ngàn vị Phật trước và sau Ngài: Cuộc sống này là hành trình để quay trở về với chính mình – với phẩm chất giác ngộ vốn sẵn có.
Hình ảnh "Mẹ Đại Thể" – biểu tượng cho sự tỉnh thức bao trùm – để con mình (tức chúng ta) bước vào thế giới hình tướng. Đứa con ấy vì vô minh, nên không nhận ra nó vốn là con của đại thể, vốn là một phần của Phật tánh, mà lại lầm tưởng mình là một cá thể rời rạc, cần phải tranh đấu, trải nghiệm, hơn thua, làm theo ý mình…
Và vì thế, nó lao vào thế giới hình tướng với tất cả lý tưởng: kinh doanh, đầu tư, yêu đương, mơ ước… Nó va vấp, trầy xước, đau khổ, lầm lạc. Nó trôi lăn qua sinh – tử – luân hồi, trải nghiệm hết thảy mọi hình tướng – để rồi một ngày nào đó, khi đã đủ đau, đủ thức tỉnh, nó quay đầu lại, và ngay khoảnh khắc quay đầu, là khoảnh khắc trở về.
Quay đầu là bờ – thấy ra sự thật là an trú. Ngay giây phút buông vô minh, ta trở về với chân thật. Ngay khoảnh khắc tỉnh thức, ta chạm lại phẩm chất Phật tánh vốn có.
Chúng ta không cần trở thành ai cả. Chúng ta chỉ cần buông cái "không phải mình", thì cái "chân thật" sẽ tự lộ ra.
Comments